Chở vợ về quê nhưng hình hài đã hóa tàn tro, người đàn ông gạt nước mắt: “Cho em xin bát cơm chay cúng vợ”

Anh Tươi xin cơm chay từ một nhóm thiện nguyện, ngồi thụp xuống lề đường. Một bát để lên trên hũ tro vợ, còn anh ngồi cạnh, rệu rã nhai những hạt cơm nguội trong nước mắt.

Chở vợ về quê nhưng hình hài đã hóa tàn tro, người đàn ông gạt nước mắt: "Cho em xin bát cơm chay cúng vợ"

“- Anh ơi, anh có cơm chay không anh ?

– Anh đang ăn mặn mà, sao lại hỏi cơm chay chi vậy ?

– Dạ, cơm chay để em cúng cơm vợ em. Vợ em ở trong thùng nè anh”.

Nói xong câu đó với nhóm thiện nguyện, anh Võ Văn Tươi(37 tuổi) cay mắt rồi bật khóc như mưa. Cứ nghĩ rằng, chặng đường hồi hương lần này, vợ anh sẽ ngồi phía sau, ôm chặt anh, cười nói về những ước mơ còn dang dở ở tương lai phía trước. Nhưng đó sẽ mãi là những hình ảnh chỉ còn trong hồi ức. Đường anh về hôm nay sao lạnh lẽo, vợ anh giờ chỉ còn nằm lặng yên trong hũ tro cốt buộc phía sau thùng xe máy…

Chở vợ về quê nhưng hình hài đã hóa tàn tro, người đàn ông gạt nước mắt: Cho em xin bát cơm chay cúng vợ - Ảnh 1.

Anh Tươi đặt hộp cơm chay lên thùng xốp, phía trong là hũ tro của vợ anh

Nén nước mắt, anh lấy tay nâng niu tấm di ảnh vợ ra từ trong ba lô. Chị Nguyễn Thị Bích Phượng (36 tuổi) nhiễm virus SARS-CoV-2 từ đầu tháng 9. Ngày biết tin vợ bệnh, anh Tươi lòng như lửa đốt. Ngày nào anh cũng gọi điện hỏi thăm, động viên vợ cố gắng mau khỏe về với gia đình. Nhưng phép màu đã không xảy đến. Sau 16 ngày điều trị, vợ anh trút hơi thở cuối cùng vào ngày 23/9.

“Hôm bả mất, người ta đưa cái điện thoại cho tôi gọi, nhìn vào chỉ thấy dây rợ cắm cho bà thở oxy, bả cũng không kịp nói lời nào với mấy cha con hết. Nghĩ buồn lắm nhưng biết sao giờ. Tôi khóc nên đứa nhỏ cũng khóc theo. Nó nói: Thôi cha nín đi, cha lau nước mắt đi. Mà thương bả, thương 2 đứa giờ không còn mẹ nó ở bên”.

Anh Tươi trước đi làm phụ hồ, sau chuyển qua làm công nhân. Còn vợ anh ngày ngày dựng lán ở quê, bán nước mía. Đồng lương mọn không đủ nuôi cả gia đình 4 miệng ăn, vợ chồng anh đành cho 2 đứa con nghỉ học.

Đứa lớn 16 tuổi ở cùng trọ trên thành phố, chỉ ở nhà phụ cơm nước. Còn bé nhỏ 13 tuổi gửi về cho bà chăm. Nhìn con đang ở tuổi ăn tuổi lớn phải chịu nỗi đau mất mẹ, anh Tươi khổ tâm khôn cùng.

“Tôi mang hũ tro vợ về mai táng, để cháu lớn ở lại xóm trọ nhờ hàng xóm người ta qua ngó giúp. 2 đứa cũng ngoan, ham học mà nhà không lo đủ, giờ thiếu mẹ nó mình tôi biết sống sao”, anh Tươi nghẹn ngào.

Chở vợ về quê nhưng hình hài đã hóa tàn tro, người đàn ông gạt nước mắt: Cho em xin bát cơm chay cúng vợ - Ảnh 2.

Anh Tươi nghẹn ngào nhìn di ảnh vợ

Chở vợ về quê nhưng hình hài đã hóa tàn tro, người đàn ông gạt nước mắt: Cho em xin bát cơm chay cúng vợ - Ảnh 3.

Chặng đường về quê hôm nay rất xa, nhưng chỉ còn mình anh độc bước

Sau 2 ngày đi từ Bình Dương về quê Hậu Giang, hiện anh Tươi đang ở trong khu cách ly. Chặng đường gần 300km, anh mang theo vài trăm bạc dằn túi với 2 chai nước suối. Cầm lái suốt 1 ngày, cánh tay người đàn ông mỏi nhừ.

Đi qua tỉnh Cần Thơ, anh gặp một nhóm thiện nguyện, hỗ trợ cháo, đồ ăn, thức uống. Anh Phạm Đỗ Minh Trung, đại diện nhóm cũng gửi anh thêm chút tiền hỗ trợ về lo hậu sự cho vợ. Anh Tươi xúc động nhận hộp cơm nghĩa tình rồi ngồi thụp xuống lề đường ăn. Anh cũng không quên xin thêm các nhà hảo tâm một hộp cơm chay cho vợ.

“Sáng tôi cúng cho bả rồi, mà tối chưa có gì. Tôi cũng đói quá nên chưa ăn. May có mấy anh đi đường tốt bụng giúp đỡ. Thời gian tới mai táng cho bà xong, tôi về lại Bình Dương đi làm công nhân, nuôi 2 đứa. Chứ ở lại quê cũng không mần gì ra tiền”, anh Tươi ngậm ngùi.

Một số nhà hảo tâm hỗ trợ anh chút tiền để anh về quê lo hậu sự cho vợ

Ảnh: Phạm Đỗ Minh Trung

Theo Pháp luật và bạn đọc

Nguồn: https://phapluat.suckhoedoisong.vn/cho-vo-ve-que-nhung-hinh-hai-da-hoa-tan-tro-nguoi-dan-ong-gat-nuoc-mat-cho-em-xin-bat-com-chay-cung-vo-162211610165939278.htm